Ngô Thì Chí (Ngô Thời Chí) (1753-1788) là nhà văn Việt Nam ở thế kỷ 18 thời Lê trung hưng. Ông tên chữ là Học Tốn, hiệu là Uyên Mật, người làng Tả Thanh Oai, huyện Thanh Oai, trấn Sơn Nam (nay là thuộc huyện Thanh Trì, TP. Hà Nội).
Ông là con trai thứ hai của Ngô Thì Sĩ và là em ruột của Ngô Thì Nhậm. Kỳ thi Hương, ông đỗ Á nguyên, làm quan đến chức Thiêm thư bình chương tỉnh quốc. Thời cuộc có nhiều biến động, gia tộc ông cũng trải lắm cơn biến cố trọng đại nhưng trước sau ông vẫn cố gắng phụng sự nhà Lê trong lúc suy sụp. Ngoài ra ông còn dành nhiều thời gian sáng tác thơ văn và nhiều công trình nghiên cứu văn hóa nghiêm túc.
Khi Nguyễn Huệ kéo quân ra Bắc Hà lần thứ hai (1788), Ngô Thì Chí chạy theo vua Lê Chiêu Thống. Lúc bấy giờ ông có dâng lên nhà vua bản Hưng trung sách (Sách lược trung hưng), bàn kế khôi phục nhà Lê. Sau đó, nhà vua bèn phái ông lên Lạng Sơn (nơi cha ông làm Đốc trấn trước đây) chiêu mộ quân để chống lại quân Tây Sơn, nhưng ông đi tới huyện Phượng Nhỡn thì ốm nặng và mất ở huyện Gia Bình (Bắc Ninh) năm 1788. Khi ấy, ông mới 35 tuổi.
- Các tác phẩm:
- Quốc sử tiệp lục
- Học Thi thi tập
- Học Thi văn tập
- Hào thiên khoa sớ (Tập sớ khóc cùng trời cao)
- Hoàng Lê nhất thống chí