Trần Thanh Mại (03/02/1911 - 03/02/1965), là nhà văn, nhà báo, và là nhà nghiên cứu phê bình văn học Việt Nam. Ngoài ra, ông còn là hội viên sáng lập Hội Nhà văn Việt Nam (1957), và là một trong những người có công gây dựng Viện Văn học Việt Nam ngay từ những ngày đầu.
Trần Thanh Mại quê ở làng Tân Nội, tổng Mậu Tài, huyện Phú Vang, tỉnh Thừa Thiên, nay thuộc ngoại thành thành phố Huế.
Ông sinh trưởng trong một gia đình quan lại. Thuở nhỏ, ông học chữ Pháp, thi đỗ bằng Thành chung, nhưng bỏ dở việc học, để đi làm một công chức, dành hết cuộc đời cho nghiệp văn.
Từ những năm 30, ông làm báo, viết văn, từng là cộng sự của tờ Phụ nữ tân văn. Năm 1932, ông cho in tập truyện ngắn đầu tay: Ngọn gió rừng. Kể từ đó, cứ vài ba năm ông lại cho ra đời một tác phẩm.
Trong cuộc kháng chiến chín năm (1945-1954), ông làm giáo viên văn của trường cấp III Lam Sơn, Thanh Hóa.
Sau khi hòa bình lập lại (tháng 8 năm 1954), ông là một trong những người phụ trách tạp chí Giáo dục nhân dân. Tiếp theo, ông về Viện Văn học Việt Nam (Hà Nội) phụ trách tổ Văn học Việt Nam cổ cận đại, và công tác ở đó cho tới khi mất (ngày 03/02/1965) năm 54 tuổi.
- Các tác phẩm:
- Ngọn gió rừng (truyện ngắn, 1932)
- Trông dòng sông Vị (phê bình, truyện ký, 1935)
- Tuy Lý Vương (ký sự lịch sử, 1938)
- Đời văn (Phê bình-tiểu luận, 1942)
- Hàn Mặc Tử (phê bình - truyện ký 1941)
- Ngô Vương Quyền (tiểu thuyết lịch sử, 1944)
- Chú hươu vàng và anh nông dân (1955)
- Quan điểm duy vật máy móc và duy vật biện chứng trong cách nhận định một truyện cổ tích (1955)
- Tìm hiểu và phân tích truyện cổ tích Việt (1956 - 1957)
- Thanh niên học tập sáng tác (1957)
- Đấu tranh chống hai quan niệm sai lầm về Tú Xương (tiểu luận, 1957)
- Tú Xương, con người và nhà thơ (tiểu luận, 1964)
- Sơ thảo lịch sử văn học Việt Nam giai đoạn 1858-1900 (Chủ biên)