Hồ Thích (1891-1962), tự Hy Cương, về sau đổi trên thành Hồ Thích, tự là Thích Chi, bút danh Thiên Phong, Tạng Huy... là một nhà ngoại giao, nhà văn tiểu luận và nhà triết học Trung Quốc. Ông là người huyện Tích khê, tỉnh An Huy.
Hồ Thích là người có ảnh hưởng trong phong trào Ngũ Tứ, là một trong những lãnh đạo của phong trào Tân Văn hóa và đồng thời cũng là chủ tịch Đại học Bắc Kinh. Ông được đề cử giải Nobel Văn học năm 1939. Ông quan tâm đến rất nhiều lĩnh khác nhau như văn học, lịch sử, phê bình văn học và giáo dục học.
Năm 1910, Hồ Thích sang Mỹ du học tại Đại học Cornell, đến năm 1917 thì về nước. Năm 1919, ông tham gia phong trào Ngũ Tứ (phong trào văn học diễn ra trong một cuộc cách mạng tư tưởng phản phong 1917-1924). Năm 1948, ông làm người phát ngôn của Trung Hoa dân quốc. Năm 1958, ông trở về Đài Loan, ra tranh cử Tổng thống nhưng không thành. Ông lại sang Mỹ sinh sống và mất tại đó.
Ông là nhà tư tưởng nổi tiếng trong và ngoài nước từ thời Dân quốc đến nay, từng được tặng 35 văn bằng Tiến sĩ danh dự, từng là đại sứ Trung Hoa Dân quốc tại Mỹ (1938), hiệu trưởng ĐH Bắc Kinh (1946), Viện trưởng Viện Nghiên cứu Trung ương (Đài Loan, 1957, tức Viện Khoa học). Từ năm 1949 ông ở Mỹ và Đài Loan.
Ông qua đời vào năm Dân quốc 51 (1962), thọ 72 tuổi.
- Các tác phẩm:
- Trung Quốc Triết Học Sử Đại Cương (Thương Vụ Ấn Thư Quán, 1919)
- Thường Thi Tập Thơ Bạch Thoại (Á Đông, 1920)
- Bạch Thoại Văn Học Sử (Tân Nguyệt, 1828)
- Tam Thập Niên Lai Thế Giới Triết Học Sử (Thế Giới Đồ Thư Quán, 1925)
- Hồ Thích văn tồn tập I (1920), tập II (1924), tập III (1930) (Á Đông)
- Từ Tuyển (Thương Vụ, 1932)
- Thứ Thập Tự Thuật (Á Đông)
- Tân Huy tập ký (4 quyển, Á Đông, 1939)